Nhãn: ,

Từ bỏ để làm lại từ đầu

Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo, nơi mà người nông dân quanh năm lam lũ “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” để kiếm từng hạt gạo. Cuộc sống khổ cực, các bậc cha mẹ đặt hết niềm tin vào tương lai của con cái.
An phận
Bố mẹ tôi là giáo viên cấp III. Ngay từ nhỏ, bố mẹ đã định hướng con đường nghề nghiệp của tôi sau này. Tôi chỉ biết nghe theo và rất ít khi phản đối. Nhiệm vụ của tôi mỗi ngày là học, học và học, ít khi được đi chơi thoải mái như những đứa bạn cùng trang lứa khác. Hồi còn bé, tôi cũng thích đi thả diều, tắm sông, chăn bò trên bãi cỏ với lũ trẻ… nhưng những chuyện ấy thật hiếm có, bố mẹ đều hạn chế để tôi tập trung vào việc học.
Rồi chặng đường bước ngoặt của tôi đã đến. Việc chọn lựa trường đại học được bố mẹ tôi bàn bạc, lên kế hoạch rõ ràng. Tôi thích ngành xã hội nhưng mẹ tôi lại nói: “Học mấy ngành xã hội sau này thất nghiệp, lương không đủ sống đâu con ạ”. Rồi bố mẹ bảo tôi đăng ký thi vào một trường đại học khối A, không quên khuyến khích: “Con chỉ việc thi cho đậu, còn đầu ra sau này bố mẹ sẽ lo”.
Tôi được biết bố mẹ có quen với một người đang làm việc trong ngành tôi thi và người đó hứa sau này sẽ đưa tôi vào làm việc. Tôi rất muốn nói với bố mẹ rằng con không thích ngành này, nhưng nỗi sợ làm phật ý song thân đã khiến tôi im lặng. Tôi đã vượt qua kỳ thi đại học với số điểm vừa đủ đậu và thở dài vì đã hoàn thành ước nguyện của bố mẹ.
Tôi rời gia đình, vác balô lên đường nhập học. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, cho đến khi tôi bước vào năm 2. Cảm thấy ngày càng không phù hợp với chuyên ngành đang học, tôi thấy mình mất phương hướng. Nhiều lần tôi muốn gọi điện về cho bố mẹ mong nhận được một lời khuyên để tìm lại cảm giác thăng bằng và muốn thú thật với bố mẹ là “Con không phù hợp với ngành đang học”, nhưng bao nhiêu lần định nói lại thôi.
Càng suy nghĩ tôi càng thấy hối hận vì lúc trước đã không lựa chọn hướng đi cho tương lai một cách cẩn thận. Nếu bỏ cuộc thì bao nhiêu công sức và tiền bạc mà bố mẹ dồn lại để nuôi mình ăn học sẽ đổ sông đổ biển. Ở quê, bố mẹ cứ nghĩ con mình đang học tập chăm chỉ trong thành phố, không biết đứa con cưng được họ đặt trọn niềm tin đang lâm vào khủng hoảng, hằng ngày không lên giảng đường mà giam mình trong phòng.
Vì không đi học đầy đủ nên cuối học kỳ đó điểm của tôi rất thấp, nợ nhiều môn. Tinh thần của tôi lúc này suy sụp thật sự, nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả.
“Liều”!
Đang lúc chới với, tôi được gặp một người thầy, vị ân nhân đã chỉ cho tôi lối thoát ra cơn khủng hoảng. Hôm đó, thầy nói chuyện với chúng tôi nhiều lắm. Thầy bảo “nếu các em không thích ngành của mình thì hãy chuyển ngành hoặc đi học cái khác. Muộn còn hơn không”. Tôi có trao đổi với thầy về trường hợp của mình. Thầy nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và bảo: “Hãy làm những gì mà em yêu thích”.
Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi quyết định gọi điện về cho bố mẹ và thú thật là sẽ bỏ ngành đang học. Tất nhiên là bố mẹ phản đối dữ dội, gọi điện cho tôi liên tục. Mỗi lần gọi vào mẹ lại khóc sụt sùi làm tôi cũng ứa nước mắt. Thuyết phục không được, họ chọn giải pháp “án binh bất động” để mặc tôi giải quyết mọi chuyện. Tôi cố nén nỗi đau sang một bên và tập trung vào ôn thi. Mùa thi năm sau tôi vui mừng vì đã đậu vào ngành mình yêu thích.
Hiện tôi là một sinh viên sắp ra trường và có thành tích học tập khá tốt. Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình liều khi bỏ qua mọi lời cản ngăn của gia đình, theo học chuyên ngành mình yêu thích. Nhưng nếu ngày ấy không liều thì có lẽ cuộc đời tôi sẽ chìm trong bế tắc. Tôi thầm cảm ơn người thầy năm xưa đã cho tôi một lời khuyên quý giá.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét