Mọi chuyện bắt đầu làm tôi suy nghĩ khi bất chợt nhìn thấy một bà cụ đang ngồi co quắp giữa trời đông giá lạnh. Tôi tự hỏi đâu là cái nguyên nhân thật sự dẫn đến kết quả như vậy. Có bao giờ bạn tự hỏi mình đúng hay sai, mình làm việc đó tốt hay xấu, đâu là cái ranh giới để phân biệt. Không ai biết, cũng chẳng ai trả lời, có khi bản thân đứng giữa cái sống và cái chết ta mới cảm thấy cái ranh giới ấy thật mong manh và khó tìm kiếm. Giữa tối và sáng có ranh giới không, câu trả lời thường được nghe thấy là : ” tất nhiên là có” sáng với tối thì ngược nhau mà làm gì mà chẳng có ranh giới. Bạn nghĩ sao? Còn tôi, tôi chưa nhận thấy có ranh giới đó, giữa tối và sáng có sự giao thoa, khi gần hết sáng thì tối dần và khi gần hết tối thì tất nhiên sẽ có ánh sáng loé lên. Sự giao thoa này lớn hay nhỏ lại phụ thuộc vào chính cảm nhận của từng người. Đôi khi mọi người cứ lao đi tìm một câu trả lời chính xác nhất nhưng rốt cục cái mà họ tìm ra chỉ là những câu trả lời ngắn ngủi mà không rõ ràng. Và tình yêu ư? bạn đang sống trong tình yêu vậy là bạn đang cảm thấy mình được yêu? Ranh giới lại dần xuất hiện khi bạn tự hỏi tình cảm của mình.
Để làm người tốt đôi khi bạn phải tạo ra người xấu, để có người khen mình giỏi có lẽ bạn phải làm người khác kém hơn mình, để có được tình yêu có lẽ bạn phải làm tổn thương nhiều người khác, để có được một niềm thích thú bạn phải đổi rất nhiều thứ bạn thích hơn…. Có lẽ bạn sẽ nhận ra Ranh Giới thực sự của bản thân để có thể biết mình đang làm gì và mình phải làm thế nào?
Chia sẻ một chút tấm lòng cho người thân mình sẽ làm bạn ấm áp hơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét